Lời mở đầu: Mình biết và đọc Thiên quan tứ phúc từ lúc tác giả còn viết từng chương một. Nhưng mình rất ngại việc phải chờ nên giờ mới tìm lại mà đọc cho xong. Chưa kể từ đó đến nay, có vẻ sức hút của Thiên quan tứ phúc chưa ngừng hot và đang trở lại mạnh mẽ.
Thỉnh thoảng mình thấy vẫn được nhắc đến trên các diễn đàn, một vài fanpage. Thôi quay lại chủ đề chính, cùng bắt đầu review và ủng hộ mình nhé.
Với 5 quyển và 244 chương, thú thực đọc xong mình không biết nên viết gì. Nếu tóm tắt về nội dung, khá khó để tóm tắt thành câu chuyện hoàn chỉnh. Nếu viết hoàn chỉnh đầu đuôi, vậy sẽ không còn gì gây bất ngờ với người đọc nữa.
Tóm lược đại khái thì Thiên quan tứ phúc là câu chuyện kể về vị thần quan 3 lần phi thăng nhưng lại trở thành “trò cười ba giới” Tạ Liên. Tạ Liên có xuất thân tốt mà lại ngoại hình đẹp, nhưng lại có vận rủi đeo bám. Tạ Liên là thần nhưng không có tín đồ thờ phụng nhang khói, vì chuyện xưa mà thân mang gông nguyền rủa mất pháp lực sống như người phàm.
Bởi vì như người phàm nên y cần phải ăn ngủ nghỉ, thế là Tạ Liên dù là thần quan nhưng vẫn đi lượm đồng nát khắp nơi.
Sau đó y gặp Hoa Thành, một trong tứ đại quỷ vương của quỷ giới. Khác với suy nghĩ về quỷ thần thông thường, Hoa Thành chẳng những không ám hại ăn thịt Tạ Liên mà ngược lại còn là tín đồ trung thành nhất, tận tâm nhất, dài lâu nhất của y. Trải qua những sự kiện khác thường ở tam giới, dần dà quá khứ năm xưa được hé lộ.
Tam giới một lần nữa lại đón nhận những bước chuyển mình sau những trận chiến, có người đứng lên và kẻ ngã xuống, có người khóc và có người cười, có người giữ vững bản tâm và có kẻ đã lạc lối vĩnh viễn.
Truyện mở ra với bối cảnh tu chân, thần quỷ người sống cùng một thế giới. Thế nhưng khác với những truyện tu chân khác, các thiết lập về tu đạo gần như không tồn tại. Hơn nữa tu chân cầu đạo hay cuộc chiến thần ma không thực sự là nội dung mà Thiên quan tứ phúc hướng đến.
Ngược lại mượn bối cảnh đó để viết về câu chuyện của một người. Nhưng nhờ người này mà rất nhiều người khác bị ảnh hưởng, thay đổi tốt có xấu có. Ngoài ra thiết lập về vấn đề tín ngưỡng cũng có nhiều khác biệt. Sức mạnh của thần quan còn phụ thuộc vào số tín đồ ở nhân giới.
Nhưng nó sẽ không kéo dài vĩnh viễn mà có thay đổi, biến động. Có những vị thần nhang khói lúc nào cũng thịnh vượng. Có những vị thần miếu hoang tượng gãy đổ, biến mất khỏi thiên đình vì khói nhang nguội lạnh.
Hơn nữa thần hay quỷ đều từ nhân loại mà ra. Thiện ác đúng sai không phải thứ mà một người nói vạn người sẽ tin nghe theo. Dù biết rằng tàn nhẫn, nhưng đó lại chính là lòng người. Không có đúng hết, cũng không có thiện toàn bộ khắp nơi.
Ngược lại gần như đi theo số đông sẽ là chân lí, mà trái lại số đông sẽ bị xem như tà dịch tránh xa. Vị thần đem đến lợi ích trước mắt sẽ là vị thần tốt, không quản bàn những hi sinh công sức hay ý tốt trước sau.
Ngay cả giới tính, ngoại hình cũng dựa trên thẩm mỹ quan niệm của con người. Về điểm này, có lẽ tác giả đã triển khai dựa trên các nghiên cứu có thực về Quan Thế Âm Bồ Tát, tượng ngày nay là Phật nữ nhưng thực ra lại là nam.
Không thể không nói, một lần nữa tác giả đã thể hiện mình cây bút rất mạnh về nội dung và xây dựng hình tượng nhân vật. Cốt truyện như mọi lần đều có mở nút thắt nút, thêm plot twist và đảo chiều quá khứ – hiện tại liên tục. Bối cảnh và nội dung trong truyện khá rộng, quyển 1, 3, 5 viết về những chuyện xảy ra ở hiện tại.
Có thông tin rằng, Quyển 2,4 lại viết về những chuyện đã xảy ra ở quá khứ. Có khi xảy ra ở nhân giới, có lúc lại ở thiên giới hoặc quỷ giới. Và tất nhiên nhờ những chuyện ở quá khứ, người đọc có thể xâu chuỗi và giải đáp các lỗ hổng tình tiết, nhân vật ở hiện tại.
Thêm vào đó, mạch truyện chính của Thiên quan tứ phúc chưa bao giờ chỉ dành riêng cho 2 nhân vật chính cả. Ngược lại có không ít những câu chuyện thuộc về nhân vật phụ, nhưng lại đủ đầy đầu đuôi chẳng thua gì nhân vật chính.
So với Ma đạo tổ sư thì ở Thiên quan tứ phúc, mình cảm nhận tác giả càng thêm chăm chút cho những câu chuyện nhỏ này. Tuy vẫn lôi cuốn và hợp lí vừa vặn nhưng cảm quan cá nhân thì mình không thích lắm
Tất nhiên không thể phủ nhận đó vẫn là những câu chuyện hay và cảm động, góp phần không nhỏ để giúp mạch truyện chính thêm sâu sắc.
Nhắc đến thì tất phải kể đến câu chuyện của Thuỷ Phong Địa Sư với cái kết buồn. Hay câu chuyện về mối nhân duyên xưa để lỡ của Phong Tín, khi gặp lại đều dở dang. Hoặc nhắc đến Bùi tướng quân, Bán Nguyệt, Dẫn Ngọc và Kỳ Anh,…
Hầu như mỗi một nhân vật xuất hiện đều mang trong mình một câu chuyện, một quá khứ riêng. Đáng tiếc gần như những câu chuyện này đều sẽ có kết cục buồn, theo đúng như style của tác giả đó giờ thể hiện qua 2 tác phẩm cũ. Do đó nên mình mới nói Thiên quan tứ phúc có một bối cảnh rộng với hệ thống nhân vật đồ sộ.
Dù vậy nhưng người đọc sẽ không bị nhầm lẫn bất kì ai, nhờ vào công lao xây dựng hình tượng nhân vật của tác giả. Bạn sẽ không ít lần xem thấy những hình ảnh chi tiết biểu tượng gắn liền với nhân vật mỗi khi nhân vật xuất hiện.
Với Phong Sư sẽ là rải 10 vạn công đức và tay cầm cây quạt thần. Địa Sư sẽ mặc đồ đen, ít nói kiệm lời và chỉ quan tâm đến ăn uống.
Với Phong Tín là tài bắn cung và miệng tiện. Mộ Tình sẽ có nét mặt âm trầm, thích trợn trắng mắt. Quỷ Thích Dung phẩm vị kém sẽ luôn mặc đồ xanh, miệng nói khùng điên và nhồm nhoàm gặm mút tay người. Vũ Sư thần nông sẽ gắn với con trâu đen, vừa là thú cưỡi vừa là thủ hộ, quà tặng sẽ là gạo trắng, củ cải ngọt.
Đặc biệt nhất mặc nhiên vẫn là hai nhân vật chính của chúng ta. Trước mình sẽ nói đến Tạ Liên. Gần như mọi chuyện xảy ra đều xoay quanh nhân vật này.
Tạ Liên vốn xuất thân là Thái tử điện hạ của Tiên Lạc, một cường quốc xuất hiện cách nay hơn 800 năm. 17 tuổi Tạ Liên phi thăng, cầm kiếm mà tự tin nói rằng bản thân muốn cứu vớt chúng sinh.
Nhưng sau 800 năm lưu lạc trải nhiều biến cố, Tạ Liên thiếu đi cuồng ngạo năm đó, lại thay bằng điềm tĩnh mạc nhiên. Vì hoàn cảnh cơ hàn, Tạ Liên gắn với hình ảnh nón rơm, y phục trắng, dải lụa quấn quanh người, màn thầu trắng ăn một nửa để dành một nửa trong túi áo.
Để xứng với danh ôn thần, xúc xắc Tạ Liên thảy luôn chỉ điểm 1-2 nút, đi đến đâu là có án đến đó. Tạ Liên người như tên, như bông sen trắng lương thiện, sống hết mình vì chính nghĩa.
Có đôi lần tưởng chừng Tạ Liên ngu ngốc, nhưng sau lại phải xót thương vì những chuyện y từng nếm trải. Không những thế, chính vì như sen trắng vươn lên từ bùn lầy, Tạ Liên chưa bao giờ đánh mất đạo tâm, chưa bao giờ vì mình hại người.
Thiên quan tứ phúc sẽ dắt người đọc đi qua rất nhiều cung bậc cảm xúc với Tạ Liên. Mặc hương đồng, dường như chưa có gì mà Tạ Liên chưa thấy qua.
Hơn 800 năm là quá trình Tạ Liên trưởng thành và thay đổi. Y hiểu lòng người, lại càng hiểu lòng mình. Tạ Liên vẫn sẽ dùng thiện tâm mà đối đãi, dầu cho người kia dùng gươm giáo phản bội y.
Tất nhiên sẽ đau, sẽ khổ. Nhưng đó lại là con đường Tạ Liên chọn, quyết không hối tiếc. Thành ra mỗi một lần quá khứ hé mở là một lần mình cảm thấy vừa thương vừa giận với y.
Thương vì quá khứ xót xa quá. Nhưng giận vì không ít lần, bởi lựa chọn của chính mình mà đẩy bản thân và những người xung quanh vào nghiệt cảnh.
Tạ Liên đóng vai trò đầu não cho truyện. Các suy luận của Tạ Liên thường khá chính xác, chứng minh Tạ Liên không phải là nhân vật khờ khạo ngốc nghếch. Ba lần phi thăng đã chú định Tạ Liên có mệnh cách thần tiên.
Nhưng Tạ Liên lại cho người đọc thấy dù thần tiên cũng chẳng khác gì người phàm. Cũng có ganh tị ghen ghét, cũng có kéo bè kết phái, cũng có minh tranh ám đấu. Sau cùng cũng sẽ quyến luyến một chữ tình. Tình của Tạ Liên, là vị quỷ vương trong Tứ Tuyệt, Hoa Thành.
Hoa Thành được tác giả chăm chút rất kĩ từ tóc tai, ngoại hình đến trang phục, vũ khí. Mỗi lần xuất hiện đều sẽ nhắc đến hồng y đỏ rực như lá phong, mái tóc đen dài với một bím tóc tết kết bằng san hô đỏ. Hai cổ tay đeo vòng bạc điêu khắc tinh xảo, chân mang ủng bó đen gắn xích bạc.
Bên mắt phải dùng bịt mắt che lại làm tăng phần tà tính, hông đeo thanh đao bạc Ách Mệnh với một con mắt chớp động ở chuôi đao. Vây quanh Hoa Thành không phải là quỷ khí dày đặc, không phải là huyết khí ngợp trời mà là đàn bướm bạc lấp lánh chớp động.
Hầu như mỗi lần xuất hiện, tác giả đều sẽ dành riêng một đoạn văn để miêu tả Hoa Thành.
Nhưng đổi lại, tác giả lại không đi sâu vào cảm xúc. Hoa Thành buồn, vui, giận dữ đều chỉ vì người yêu. Cảm xúc cũng không nhiều mâu thuẫn, không nhiều biến chuyển phức tạp.
Từ đầu đến cuối, Hoa Thành đều thể hiện tình cảm sâu nặng của mình dành cho Tạ Liên. Dù mang sắc đỏ nổi bật nhưng Hoa Thành luôn lùi về sau, làm nền cho Tạ Liên toả sáng.
Song song với quá khứ được tiết lộ của Tạ Liên là thêm một lần cho người đọc thấy được tình cảm của Hoa Thành. Hoa Thành vốn khác với Tạ Liên hoàn toàn. Tạ Liên là thần, thần vì chúng sinh mà tồn tại. Nhưng Hoa Thành lại chỉ vì Tạ Liên, vì người đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, biến y thành chấp niệm để làm lí do sống.
Hoa Thành đem lại may mắn cho người đó, cũng nguyện dùng tất cả những gì mình có mà dâng cho người. Vì người mà âm thầm dâng ba ngàn ngọn đèn cầu phúc trong đêm Nguyên Tiêu. Vì người mà làm gươm đao binh lính ra chiến trận chết trên sa trường.
Vì người mà chịu một kiếm, lấy thân cho vạn linh nguyền rủa. Cũng vì người mà khắc nên hang Vạn Thần hoa liên với hàng trăm tượng đá khóc cười.
Vì người mà trao đi tro cốt, sức mạnh, quyền uy, tiền tài dưới chân người không toan tính. Vì người mà lên trời xuống địa ngục vẫn mãi là tín đồ trung thành nhất, tận tâm nhất. Và vì người mà chờ đợi 800 năm, hòng mưu cầu cơ hội được chở che bảo vệ người.
Thật lòng nếu ngoài đời mà nhận được tình cảm như Hoa Thành dành cho Tạ Liên thì không biết có bình tĩnh nổi không. Bởi tình cảm ấy không đơn thuần là tình yêu nữa. Lại có một ngưỡng vọng, ái mộ, si mê đến cuồng tín.
Tình yêu đó người cho sẽ không bao giờ cảm thấy đủ. Nhưng người nhận sẽ có lúc cảm thấy dư thừa. Tạ Liên thì khác.
Với tính cách của Tạ Liên, nhận lấy tình cảm của Hoa Thành quả nhiên vừa vặn. Bởi dẫu sao Tạ Liên vẫn có cốt cách thần quan, vẫn nên được nhang khói thờ phụng. Niềm tin về tình yêu của Hoa Thành dành cho Tạ Liên trở thành sức mạnh, pháp lực, và cũng là động lực cho Tạ Liên bước tiếp trên con đường tu hành của bản thân.
Khép lại Thiên quan tứ phúc, mình đã thở phào vì vẫn có thể theo đến những dòng cuối cùng. Cốt truyện dù sâu sắc dàn trải kín kẽ nhưng cũng không thực sự gây quá nhiều ấn tượng với mình. Về nhân vật, ngoài hai nhân vật chính thì mình có cảm tình với Thích Dung hơn cả. Ban đầu Thích Dung được xây dựng có “hơi tởm”.
Kết lại, Thiên quan tứ phúc với mình vẫn là một trong những tác phẩm hay với sự chỉn chu chăm chút về nội dung. Mình đọc trên wattpad nên không biết người up có phải là bạn biên tập không. Biên tập tuy còn mắc vài lỗi xưng hô và đôi lúc còn hiện đại quá nhưng nhìn chung ít nhiều vẫn trơn tru, mạch lạc.
Vẫn luôn khuyến khích các bạn đọc thử khi có dịp vì bỏ lỡ sẽ hơi tiếc cho những ai thích linh dị thần quái, tình hữu độc chung, cổ trang, tiên hiệp.
#天 官